Không chỉ là học sinh có nhiều năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi, Nguyễn Võ Ngọc Giàu còn đạt được nhiều thành công trong các kỳ liên hoan âm nhac tuổi thơ như: đoạt giải ba “Gương mặt thân quen nhí năm 2017”, giải quán quân nhạc cụ dân tộc tại “Liên hoan sắc màu nhạc cụ cấp thành phố năm 2019”, huy chương vàng Liên hoan “Tuổi thần tiên toàn quốc năm 2020”, quán quân Tuyệt đỉnh song ca “Cặp đôi vàng nhí năm 2020” v.v..
Chào em Nguyễn Võ Ngọc Giàu. Em có thể cho biết đã tham gia trung tâm nghệ thuật Siđô lâu chưa?.
Em đã tham gia Trung tâm Nghệ thuật Siđô được 1 năm rồi. Và em cảm thấy đấy là căn nhà thứ 2 của em.
Em có thể chia sẻ đã học hát như thế nào?.
Khi mà em học bất kỳ bài nào, em luôn tìm hiểu sâu, ví dụ: em khá là thích bài này. Em muốn đi học cô thì sẽ không lên lớp vỡ bài với cô. Em sẽ nghe thật kỹ ở nhà tìm những chỗ khó trong bài và lưu ý những chỗ đó. Em sẽ tập hát trước để khi lên lớp tập với cô sẽ không dài dòng và có kết quả tốt hơn.
Được biết ngoài hát, em còn chơi được đàn đá. Vậy, em đã học đàn đá từ ai ?.
Em đã được kỷ lục gia châu á Trương Đình Chiếu tặng cho riêng em một bộ đàn đá và em rất là quí luôn. Về nhà, em không học ai cả. Em tự mò và xem các clip của thầy Trương Đình Chiếu đánh như thế nào. Rồi ở nhà, em tự tập đánh những bài đơn giản. Khi đánh xong, em cảm thấy rất thích thú. Vì, âm thanh đàn đá rất là vang, trong trẻo. Đó là một nhạc cụ của Việt Nam nên em muốn lưu giữ nó, thể hiện nó cho nhiều bạn biết hơn, để mọi người có thể cùng nhau học đàn đá. Sau đó, em đã cố gắng học những bài khó hơn như: Tiêng chày trên sóc bombo và bài này đã đạt giải nhất trong chương trình “Liên hoan sắc màu nhạc cụ TP. Hồ Chí Minh”.
Em có thể bật mí đã học nhảy và dẫn chương trình như thế nào không?.
Nơi mà em học nhảy đầu tiên và các môn nghệ thuật luôn, đó là Nhà thiếu nhi tỉnh Đồng Nai. Em đã được các thầy cô rất yêu mến và đã lớn lên, học mẫu giáo, lớp 1 ở đó. Nhưng mà lên lớp 2, em chuyển về TP. Hồ Chí Minh.
Còn về dẫn chương trình (MC), lớp em học nhiều nhất chính là ở nhà. Em đã tự học MC. Em có người ba nuôi là ba Phan Quốc Duy. Ba có giọng nói truyền cảm. Cứ mỗi lần em đọc kịch bản khó và có những từ ngữ có thể đổi sang các từ khác. Em suy nghĩ nếu mà đổi có hay hơn không?. Khi đó, em sẽ gặp và hỏi ý kiến ba nuôi. Sau đó, ba và em sẽ đọc kịch bản vài lần cho nó trôi chảy, mượt mà hơn.
Em có thể kể về một kỷ niệm khó quên nhất của mình không?.
Nói về kỷ niệm, em nghĩ: chương trình kỷ niệm nhất đối với em, đó là lần đầu tiên em được ra Hà nội trong chương trình “Đồ rê mí”. Năm đó, em 6 tuổi và ở Hà nội được khoảng 3 tháng. Em đã được làm quen với các anh, chị phóng viên ở ngoài miền Bắc và được giao lưu rất nhiều. Lúc đó, em nói rất nhiều luôn. Nên giọng em không còn giữ được chất giọng miền Nam nữa.
Đến giữa chương trình, ban giám khảo đưa em một bài dân ca Nam Bộ. Em lập tức phải từ bỏ các cuộc nói chuyện và chỉ nói với mẹ thôi. Chỉ sau nửa ngày, em đã lấy lại giọng gốc miền Nam. Hát xong bài dân ca Nam Bộ, các cô chú nói với em là hát rất tốt. Bởi, bài dân ca này rất là khó với một đứa trẻ 6 tuổi. Và ban giám khảo đã chọn em vào tốp 6 đại diện miền Nam.
Em có thể chia sẻ ước mơ trong tương lai của em là gì không?
Ước mơ trong tương lai của em chắc chắn sẽ làm một nghề trong nghệ thuật rồi. Nhưng mà xem phim, em thấy bác sĩ giúp ích được cho rất là nhiều người. Dòng họ em có nhiều người làm bác sĩ, nên em cũng thích làm bác sĩ.
Em xem nhiều bộ phim về tâm lý và thấy bác sĩ tâm lý cũng là nghề rất là tốt. Em muốn là người thấu hiểu mọi người và giúp được những người không ổn định về tâm lý, lo sợ về vấn đề gì đó vượt qua khó khăn đó. Em mong muốn trong tương lai sẽ làm song song hai nghề, đó là bác sĩ tâm lý và ca sĩ.
Cảm ơn em.